n nói rồi đi về phía có cây dừa cạn trong sân kí túc xá. Mạnh đi theo thở dài nói:
- Ít ra cậu cũng phải chấm dứt việc gọi người lần đầu tiên gặp là “tên khốn” chứ!
- Cứ gọi, từ “tên khốn” đáng yêu mà.
Sau khi cùng nhìn ngang, nhìn dọc vặt được một nắm lá dừa, Mạnh và Hân quay lại chiếc ghế đá ban nãy. Nhìn Mạnh vật lộn với đống lá, Hân tròn mắt nghi hoặc hỏi:
- Cậu không biết kết cào cào à?
- Uhm… chính xác là không?
- Vậy mà cũng dám kết, nhìn này.
Hân chỉ cho Mạnh cách kết cào cào, Mạnh ngoan ngoãn học theo nhưng cái tay lóng ngóng của Mạnh chỉ cần kéo mạnh một chút là lá dừa đã đứt phựt, nhìn cảnh đó Hân bật cười:
- Kéo nhẹ thôi, thế này này…
- Uhm… còn chân cào cào…
- Đây… thế này…
-….. A, haha, được rồi này!!!
Mạnh hoàn thành con cào cào đầu tiên, vui vẻ giơ lên trước ánh đèn trong sân kí túc xá ngắm kỹ. Nhìn Mạnh như thế, Hân bỗng dưng lại nhớ đến một người khác, một người cũng từng kết cào cào cho Hân, cũng từng cười thật vui khi kết cào cào cùng Hân. Mạnh quay lại phía Hân:
- Này, đền cậu! Hết nợ nhé!
Nhìn đôi mắt đầy nước của Hân, Mạnh hơi sững lại, Mạnh biết rằng cô bạn này lại đang nhớ về điều gì đó, Mạnh đùa để phá tan khoảng hồi niệm ấy:
- Cậu hay nhỉ? Đang cười mà khóc ngay được.
- Làm gì có! … tên khốn!
- Ơ, lại nữa rồi. Thôi, đền cậu rồi đấy! Lên phòng đi, tối muộn lạnh rồi đấy!
Mạnh nói và xoa đầu Hân: “À, lần sau có gặp đừng gọi tớ là “tên khốn” nữa nhé”.
Hân ngước lên thấy Mạnh mỉm cười rồi bước về phía khu nhà kí túc xá. Một tên lạ lùng. Hân bất giác mỉm cười khi nhớ đến cái tên hồn nhiên ấy, sao có thể đến gần một đứa con gái và hỏi “cậu khóc đấy à” nhỉ? Nhớ đến nụ cười của tên ấy cũng thấy dễ thương, lại khiến Hân nhớ đến nụ cười của ai đó, nụ cười mà Hân đã từng chỉ cần nhìn thấy thôi là cũng thấy vui lây rồi.
Kí ức trôi về đến đó lại đọng lại nơi khóe mắt khiến Hân lại có cảm giác cay cay. Hân nhắm mắt lại, nước mắt trào ra thật nhanh. Gió thu se se lạnh khiến nước mắt ấm cũng lạnh thật nhanh, Hân cứ nhắm đến khi nước mắt trào ra khô hết mới mở mắt. Hân đã đọc ở đâu đó viết rằng “khóc sẽ khiến mắt trong hơn”.
Hân mở mắt ra, cảnh vật trước mắt cũng trở nên trong veo… gió thổi qua, khiến lá phượng khô tung bay như một cơn mưa bóng mây, Hân nhớ những lúc tựa đầu trên vai người ấy mà nhìn tán lá phượng xanh um, đã có lúc có người ước thời gian ngừng lại ở đó… giờ thì lá phượng cũng vàng úa cả rồi. Ơ, có mưa thật, Hân cầm mấy con cào cào rồi chạy về phòng, lấy mấy sợi dây, buộc cào cào và treo lên tường. Treo đến con cào cào đầu tay của “tên khốn”.
Hân bất giác lại mỉm cười, nhìn con cào cào cứ ngộ ngộ như mặt tên đó vậy. Bất chợt, Hân nhớ ra mình bỏ quen con cào cào khô dưới ghế đá, Hân chạy xuống nhưng… đến nơi… cửa chính của khu nhà đã bị khóa, Hân thở dài nhìn đồng hồ “11h” – đến giờ khóa cửa rồi. Trời đang mưa to, ở ngoài kia chắc cào cào sẽ lạnh, nhưng… thôi kệ… cũng đến lúc phải xa nó rồi…
*
**
5h30…. Một chiều… trong công viên, Hân ngồi bên bờ hồ, khẽ đung đưa chân, khe khẽ hát theo giao điệu nhè nhẹ của bài hát của chiếc mp3. Hôm nay gió rất nhiều, mái tóc mới cắt ngắn, gió lùa vào nhột nhột ở chân tóc khiến Hân có cảm giác rất dễ chịu. Hân mỉm cười nhìn xung quanh, có lẽ Hân nên ra đây nhiều hơn thay vì ngồi ôm cái máy tính hết nghe nhạc lại xem phim như bọn bạn trong phòng gọi là “tự kỷ”.
Bỗng nhiên, ánh mắt Hân bị thu hút bởi một con cào cào lá, rồi ánh mắt Hân chuyển lên nhìn người đang kết con cào cào ấy. Vẻ mặt người đó khi kết cào cào rất chăm chú, rất cần thận, mỗi lần kết xong một nếp gấp, người đó lại tự mỉm cười, con cào cào gần xong… đến đoạn cuối không rõ người đó vội vàng gì mà kéo mạnh… chiếc lá dừa lại đứt phựt… Mạnh thở dài… Hân bật cười, đúng là Mạnh, không thể nhầm được. Hân tiến lại gần cậu bạn, cười nói:
- Có cần giúp gì không, “tên khốn”?
- A, là cậu, lại gọi tớ là “tên khốn” rồi. Tớ đền cậu cào cào rồi mà.
- Uh, gọi thế thì cậu mới nhân ra tớ chứ! Cậu vẫn chưa nhớ cách kết cào cào à?
- Nhớ rồi, nhưng kết bị hỏng suốt. Mà tớ cũng sẽ nhận ra cậu dù cậu không gọi tớ là “tên khốn” nữa. Nên
….
- Uhm biết rồi.. không gọi nữa. Nào, cùng kết nào!
- Ừ, cậu đang nghe bài hát gì vậy?
Mạnh hỏi lấy lệ rồi tự lấy một bên tai nghe của Hân. Bài hát “có khi nào rời ra” nhẹ nhàng vang lên, Mạnh mỉm cười nói khẽ:
- Suốt ngày nghe nhạc buồn.
- Kệ tớ, không nghe thì trả đây.
- Ơ, không.
Vậy là Hân và Mạnh cùng kết cào cào, chiều muộn hơn… nhưng có vẻ ấm áp hơn…
***
Phố chiều mưa bay… Hân nhìn chiếc ô nhỏ cầm tay tự hỏi “mở- hay không mở”… rồi Hân mỉm cười mở ô, đường từ đây về kí túc xá còn xa mà. Hân lại nhớ câu nói của con bạn thân: Nếu lần hẹn hò đầu tiên của hai người yêu nhau mà có mưa thì hai người ấy sẽ không bao giờ rời xa nhau… Hân lục lại trong ký ức góc kỷ niệm về Huy… lần đầu tiên hai đứa đi với nhau trời có mưa không nhỉ? Đúng rồi không mưa mà còn nắng to nữa thì phải. Thật ra thì đã khi nào Hân và Huy đi cùng nhau trời mưa đâu, Huy đã nói muốn cùng Hân đi dưới mưa nhưng nói chỉ là nói thôi, chẳng khi nào Huy thực hiện được. Huy học ở xa Hân quá…
Người ta cứ bảo rằng, khi yêu nhau khoảng cách chỉ khiến nỗi nhớ nhiều thêm. Thật ra thì thế nào nhỉ? Yêu xa là không thể bên nhau những lúc nhớ đến nhau, là những khi buồn không có một ai đó an ủi, cùng lắm chỉ là những lời động viên qua điện thoại hay tin nhắn nhưng… đôi khi chỉ một cái xoa đầu hay một cái nắm tay còn có tác dụng hơn tất cả những lời nói…
Yêu xa… đúng là nhớ nhiều hơn… nhiều đến mức bão hòa… nhiều đến mức nhớ như là một thói quen… đã là thói quen thì dần dần không nhận ra nỗi nhớ nữa… Huy đã từng cười khi Hân nói rằng nỗi nhớ cũng có thể bão hòa… nhưng đúng là có những lúc Hân không có cảm giác nhớ Huy nữa… Nhưng khi chia tay thì khác… lúc ấy có muốn không nhớ nữa cũng thấy thật khó khăn.
Nhớ… khi yêu nhau đã trở thành một thói quen, bây giờ thói quen ấy bị bắt buộc phải xóa đi… vì… làm sao có thể cứ nhớ, rồi nhắn tin hờn dỗi với người ta nữa. Chia tay rồi mới nhận ra có quá nhiều thứ có thể gợi nhớ về quá khứ… giá như có thể gom tất cả vào một cái hộp rồi giấu kín ở một chỗ nào đó để không phải nhớ nữa. Nhưng nhiều quá… không muốn nhớ cũng không được… bỗng “ketttttttttttttttttt”- một chiếc xe đạp dừng lại cạnh Hân:
- Sao lại đi một mình thế này?
- Ơ, Mạnh.
- Dầm mưa không? Cụp ô lại rồi lên xe đi!
Nhìn hình ảnh Mạnh cười mờ mờ ảo ảo …không biết tại nước mưa hay nước mắt làm mờ kính nữa, Hân cũng mỉm cười cụp ô lại và leo lên xe Mạnh:
- Lên bờ hồ nhé! Không gặp tớ lại vừa đi vừa khóc hả?
- Làm gì có!
Hân cười phủ nhận, Mạnh đạp xe nhanh ngược hướng kí túc xá về phía bờ hồ. Mưa to hơn, cả hai đứa ướt cả, một chút lạnh lạnh nhưng rất tự do… Hân không có cảm giác nỗi nhớ đè nặng lên trái tim của nó nữa… Bỗng Mạnh lên tiếng:
- Hân lạnh không?
- Không, cậu cứ đi tiếp đi.
- Chắc lại hay đi xe đạp dưới mưa thế này rồi chứ gì?
- Uhm, chỉ là hay gặp mưa thôi.
- Sao cậu không kể cho tớ nghe về người ấy!
- Về ai???
- Về người làm cậu khóc ấy! Kể ra sẽ dễ quên hơn đấy!
Hân im lặng, Mạnh cũng không hỏi thêm, mưa vẫn rất mau… Mạnh bắt đầu kể chuyện, tiếng Mạnh rất nhỏ, không rõ là đang kể cho Hân nghe hay đang tự kể cho chính Mạnh …
Thằng đò tòi đáng yêu