Tôi chống cằm, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Khoảng trời màu xanh nhạt hiện ra, điểm xuyết vài khóm mây trắng lững lờ. Tán cây rung rung, lay động, thỉnh thoảng lại che mất một góc của khoảng trời. Tia nắng nhẹ nhàng luồn qua kẽ lá, khiến tôi có chút chói mắt, hơi nheo lại.
Thế là từ ngày anh đi, cũng được hai năm rồi nhỉ.
Quay đầu vào phòng, nhìn lên trên giá sách, khung ảnh cũ màu tím nhạt, một đôi tình nhân cười ngọt ngào hạnh phúc. Đó là tôi và anh.
Tôi nhớ nhất là khuôn mặt khi cười của anh, rạng rỡ y như mặt trời, thế nhưng thứ ở anh khiến tôi thích nhất, chính là bàn tay.
Hồi ấy, tôi có thói quen cầm bàn tay anh lên ngắm nghía, vuốt ve. Tôi thích những ngón tay thon dài của anh, thích những đường gân xanh chạy dọc mu bàn tay nhàn nhạt, thích nắn nắn từng khớp nối ngón tay. Tôi bảo với anh đây là bàn tay đẹp nhất tôi từng thấy.
Tôi có một đôi bàn tay không đẹp, ngón tay ngắn, da thường khô, không được mềm mại như tay anh. Rất nhiều khi tôi phàn nàn với anh về chuyện đó. Anh vuốt tóc tôi, mỉm cười : “Anh thấy tay em rất đẹp”. Tôi biết anh nói thế để an ủi tôi, nhưng tôi lại thấy thật êm ái. Thế là tôi lại đưa bàn tay có những ngón thon thon của anh lên má mình, nhẹ nhàng tựa vào đó.
“Anh đàn cho em nhé.”
“Vâng.”
Tay anh lướt nhẹ lên phím đàn, những nốt nhạc đầu tiên vang lên, sau đó lan ra khắp căn phòng. Màu hồng của tình yêu, màu xanh của tuổi trẻ, màu vàng của từng nốt nhạc quyện vào nhau ngấm vào từng thớ thịt, khiến cho tôi đứng lặng, ngẩn ngơ.
Anh thật đẹp.
Tôi nín thở, tự dưng cảm thấy tim thắt lại, ôm chầm lấy anh.
“Anh…em sợ mất anh.” Tôi để đầu mình tựa vào vai anh.
Anh đưa một cánh tay lên vuốt má tôi, cười dịu dàng.
“Đừng sợ, anh luôn bên em mà.”
Rồi chàng trai hoàn hảo trong lòng tôi đã không ở bên tôi mãi. Đúng như những gì tôi lo sợ, nhưng tôi mất anh theo một cách đau đớn nhất. Không phải anh vì một cô gái khác mà bỏ tôi, mà anh vì căn bệnh lạ mà bỏ tôi.
Lúc anh đi, tôi ngẩn ngơ đến vài ngày, không khóc, không thiết ăn thiết uống, chỉ ngồi ngắm ảnh tôi và anh. Tôi cứ miết đi miết lại khuôn mặt anh trên đó cho đến khi tay đỏ tấy lên rồi bật máu.
Tự nhiên lại nghĩ chắc anh đi đâu xa, rồi sẽ quay lại, thế là ra cửa sổ ngồi, nhìn xuống dưới cổng, chờ anh xuất hiện.
Nhưng mãi mãi anh chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Chỉ có thể gặp anh trong giấc mơ mà thôi. Cuối cùng tôi bật khóc, anh đã bỏ tôi thật rồi…
Nhanh thật, vậy mà đã hai năm.
——————-
Tôi dắt chiếc xe máy ra khỏi cổng, kéo chốt, sau đó đội mũ vào và xuất phát. Đường đến trường không xa, nhưng tôi luôn đi thật chậm rãi. Tôi cứ có ý nghĩ thế này, nếu tôi đi chầm chậm, thì thời gian cũng trôi chầm chậm. Vậy là thời điểm tôi còn có anh vẫn chỉ như ngày hôm qua mà thôi. Tôi rất sợ một lúc nào đó kỉ niệm về anh sẽ phai nhạt dần và biến mất. Nếu quả có ngày đó, tôi sẽ chết, thực sự sẽ chết.
Cổng trường hiện ra sau khi tôi vừa ngoặt vào phố, một hòn gạch ngáng giữa đường,….RẦM.
Đau quá, chiếc xe máy đổ nghiêng một bên, đè lên chân, tôi không sao đứng dậy được.
- Có sao không vậy? – Tiếng một chàng trai.
Tôi ngẩng đầu lên, mặt nhăn nhó. Anh đi nhanh lại gần:
- Cô tự đứng lên được không? Chân có sao không?
Lúc anh ta đưa bàn tay ra kéo chiếc xe, ngang qua tầm mắt tôi là mu bàn tay nổi gân nhàn nhạt, những ngon tay thon dài, đẹp đẽ. Tôi cảm thấy tức thở, tựa như đôi bàn tay anh đang ở trước mắt mình.
- Thế nào? Không dậy được hả? Để tôi đỡ cô.
Rồi anh ta choàng tay qua vai, đỡ tôi dậy, một mùi hương thoang thoảng thanh thanh bao trùm lấy tôi. Nhất thời cự tuyệt, tôi đẩy anh ta ra, bối rối :
- Cám…cám ơn, tôi tự đứng được.
- Đi mấy bước xem thế nào?
Tôi bước mấy bước.
- Có vẻ không sao. – Anh ta nhìn xuống chân tôi.
- Vâng. – Tôi nhìn bàn tay anh ta và nói.
- Vậy tôi đi trước nhé. – Anh ta gật đầu chào tôi rồi bước đi.
- Vâng, cám ơn anh. – Tôi tiếc nuối nhìn những ngón tay anh ta vẫy vẫy.
Anh ta đi từng bước gấp gáp về phía trường tôi.
———–
Chàng trai ấy tên là An. Anh ta học cùng khoa với tôi, trên tôi một khóa. Ấy vậy mà trước giờ tôi không biết. Tự cười giễu bản thân, cùng lớp có những bạn tôi không nhớ nổi tên cơ mà.
Tôi thường vô thức đi theo nếu tình cờ nhìn thấy anh ta, dù ở bất kì đâu. Tôi nhận ra thói quen này của mình sau nửa tháng cứ lặp đi lặp lại như vậy. Tôi đang tìm kiếm gì ở anh ta? Hình bóng của Nguyên, người yêu xa xôi của tôi ?
Nếu tôi gặp anh ta ở thư viện, tôi sẽ giả vờ đứng gần chỗ anh ta đang tìm sách, len lén nhìn những ngon tay dài đang rút từng gáy sách ra khỏi giá, sẽ nín thở nhìn anh ta lật lật từng trang.
Nếu tôi gặp anh ta ở căn tin, tôi sẽ tình cờ ngồi gần chỗ, tham lam nhìn bàn tay ấy nắm lấy chai Lavie đưa lên miệng, tham lam nhìn ngon tay thon thon gõ gõ nhịp trên bàn.
Nếu tôi gặp anh ta ở hành lang, tôi sẽ giả vờ như bao người khác, đi ngang qua, sau đó nhìn bàn tay đẹp đẽ ấy đặt lên vai một anh chàng khác vỗ vỗ.
Đôi lần tôi tưởng như anh ta chú ý đến sự xuất hiện cố tình “tình cờ” của tôi, nhưng đến khi chuyển ánh nhìn từ bàn tay sang khuôn mặt anh ta thì không phải vậy, chưa bao giờ An “nhìn thấy” tôi.
Buổi tối, trước khi nhắm mắt lại, tôi lấy khung ảnh trên giá sách ra ngắm nghía, nói với tình yêu của tôi.
“Anh à, có một người có đôi bàn tay cũng đẹp như anh vậy, người đó học cùng trường với em. Anh yên tâm, em sẽ chỉ có anh thôi. Nhưng cho phép em nhìn ngắm bàn tay ấy nhé, em nhớ quá đỗi bàn tay anh mất rồi.”
……..
Một hôm, tôi học ba tiết cuối buổi chiều, được về sớm. Chẳng muốn về căn nhà lặng ngắt, tôi thả bộ ra khu vườn phía sau trường, kiếm ghế đá ở một góc nhỏ, ngồi xuống.
Và rồi tôi chết lặng khi nhìn thấy An. Không chỉ một mình, anh ta đứng cùng một cô gái khác, họ hôn nhau.
Một tay anh ta đỡ cằm cô gái, tay còn lại chạy dọc khắp sống lưng cô ta. Những ngón tay đẹp đẽ, thon dài không ngừng chuyển động . Tôi tưởng như chính anh – Nguyên của tôi, đang ôm ấp một cô gái khác không phải tôi. Tim thắt lại, đau đớn. Tôi đánh rơi chiếc túi xách xuống đất, đứng trân trân, không rời.
An nghe thấy tiếng động, mở mắt ra. Đôi mắt anh ta không hề ngạc nhiên khi thấy tôi, tôi còn cảm giác đó là cái nhìn sắc bén, như muốn thấu vào tâm can tôi, cái nhìn còn có sự giễu cợt, thách thức.
“Sao còn chưa đi đi?” Cô gái lạ quay về phía tôi, tỏ thái độ ghét bị làm phiền.
À, phải, tôi đang làm phiền họ. Đó không phải là Nguyên của tôi. Nên rời đi ngay thôi.
Tôi luống cuống nhặt túi xách lên, xiêu vẹo rời đi.
———-
Về tới nhà, tôi chạy ngay lên phòng úp mặt vào gối thổn thức. Tôi ngu ngốc quá, sao tôi không biết một điều, anh ta không phải Nguyên, mãi mãi không phải là Nguyên. Nguyên sẽ chẳng bao giờ ôm hôn một người con gái khác, đúng vậy, Nguyên sẽ chẳng bao giờ.
“Em sai rồi, anh ạ. Ngoài đôi bàn tay, anh ta chẳng có gì giống anh hết.”
———
Tôi lại nhìn thấy An ở hành lang, tự dặn mình đừng chú ý đến những ngón tay thon dài ấy nữa. An là An, Nguyên là Nguyên. Và người tôi nhớ đến chỉ có Nguyên.
Khựng lại. Một bàn tay ấm nóng đang nắm lấy tay tôi, tôi cảm thấy hơi nóng lan tỏa từ những ngón tay ấy truyền sang tay tôi, lan đến tận trái tim. Tôi quay đầu lại nhìn những ngón tay đang nắm lấy tay mình. Lại nhìn lên chủ nhân của chúng. An nhìn vào tôi bằng khuôn mặt ít biểu cảm. Chỉ nói giọng nhàn nhạt:
- Nói chuyện chút đi.
- Chuyện …chuyện gì? Tôi…không quen anh.
- Cứ đi theo tôi.
An lôi tôi đi theo dọc hành lang, tôi líu ríu chân theo sau, cảm thấy đầu óc chấn động. Hơn hai năm trước, Nguyên cũng n