Không rộng như ngôinhà trên nhưng ngôi nhà trong ngõ 239, đường Đà Nẵng (Quận Ngô Quyền, TP. Hải Phòng) lại gây xôn xao dư luận bởi những người sống trong ngôi nhà này lần lượt hóa điên.
Bà Nguyễn Thị Nở sinh năm 1945, đúngvào năm cả nước chết đói, chết như ngả rạ. Nhà không cógì ăn, cả làng chết đói, thế mà cô bé Nở vẫn sống. Sau này, bố mẹ bảo Nở là người giời, không có gì ăn suốt một tuần mà không chết,mà cứ khóc oe oe. Bà Nở bảo, đời bà là vậy, sinh ra, đã đói, đã khổ rồi. Nếu bà chết đói luôn khi đó, thì bà và chục con người không phải khổ đến thế này.
Bà Nở quê ở xã Cộng Hiền (Vĩnh Bảo, Hải Phòng). Năm 19 tuổi, bà gặp ông Phạm Văn Phong, trai Hà Nội, nhà ở Giảng Võ hẳn hoi. Ông là trai Hà Nội, nhưng nghề nghiệp là bốc vác xi măng ở Nhà máy xi măng Hải Phòng. Bà Nở cũng làm bốc vácxi măng. Hai kẻ nghèo hèn gặp nhau,nên vợ nên chồng.
Khi được hỏi “Gia đình nhà hai bác, có ai bị tâm thần không?”. Bà Nở ngẫm một lát mới nhớ ra rằng, ông ngoại bà bị tâm thần, còn bên chồng thì có anh trai của chồng bị tâm thần. Chẳng biết có mối liên hệ gì không, nhưng bà Nở không tâm thần, ông Phong lại càng bình thường, thế mà đẻ ra tới 10 đứa con tâm thần. Thật là khó tưởng tượng.
Tuy nhiên, bà Nở bảo, nguyên nhân đàn con đông đúc của bà bị tâm thần tất thảy không phải vì có mối liên hệ với ông ngoại bà và anh trai chồng, mà có nguyên nhân rất “mê tín dị đoan”, từcái ngôi nhà “ma ám” này!
Bà Nở trong ngôi nhà bí ẩn của mình.
Theo lời bà Nở, xưa kia, ngôi nhà gia đìnhbà ở là của một anh lái tàu biển rất giàu có. Anh ta mua ngôi nhà này cho vợ ở vàthi thoảng về thăm vợ mỗi chuyến cập bến Hải Phòng. Mỗi lần về, anh ta lại mang về một nắm vàng, vợ đựng đầy ống bơ. Hai vợ chồng vàng đeo lủngliểng khắp người.
Thế nhưng, một ngày, hai vợ chồng anh này nổi điên. Lúctỉnh táo, anh ta đã gọi vợ chồng bà đến,bán cho với giá bằngnửa tháng công bốc vác xi măng. Hai vợ chồng nghèo, tự dưng vớ được ngôi nhà rẻ như cho, nên vui lắm. Sau đó vợ chồng anh này đi đâu, sống chết thế nào thì chẳng ai rõ.
Chẳng biết lời đồn có đúng hay không, hay nặng nợ truyền kiếp, nhưng số phận gia đình bà Nở lại cay nghiệt đến vậy. Bà mê tín dị đoan, rước không biết baonhiêu thầy cúng về. Tuy nhiên, thầy cúng thì cứ cúng, những đứa con đẹp đẽ thì cứ lần lượt điên khùng, không gìkìm hãm được. Mấy ông thầy cúng chả chế ngự được cái sự điền rồ triền miên trong ngôi nhà này, thì đổ cho “đất nghịch”, đổ cho người Trung Quốc xưa kia “yểm bùa”… Họ còn bảo, nếu họ đuổi tà ma trong nhà, thì họ sẽ bị tà ma… ăn thịt!
Trong cơn cùng quẫn, thầy phán sao, bà nghe vậy. Thế là suốt mấy ngày liền, bà lầm rầm hương khói, những mong tai ương tạm tha cho ngôi nhà đã có quá nhiều niềm đau ấy. Thế nhưng, tất cả chỉ là công dã tràng. Số hẩm hiu của bà chẳng phép nhiệm mầu nào thay đổi được. Sau Lan là đến lượt Tâm, Dung, Đức,… và cho tới đứa con cuối cùng, đến hẹn lại lên,chừng tuổi đôi mươilà giở chứng, nói cười khùng khục. Bà bảo, khi ấy, bà không còn nước mắt để xót con, để không thương phận mình nữa. Nỗi đau đã khiến bà chai lì. Bà bình thản và camchịu đón tin dữ như một sự tất yếu.
Thôi thì đủ cả thứ đồn đại, đủ cả thứ dịđoan trong ngôi nhà ma ám này. Kết cục thì hồi đầu năm, túng quá, bà Nở tínhbán căn nhà để có tiền nuôi con, chữa bệnh cho con, rồi mẹcon ra gầm cầu Bính,Cầu Niệm, Cầu Rào, hay cái gầm cầu nào ở cũng được, ở với bọn nghiện cũng được. Nhưng khốn nỗi, gọi mãi mới có người đến mua. Anhta tính giá 200 ngàn một mét vuông, miếng đất của bà tổng cộng 60 mét vuông, vậy vị chi là 12 triệu đồng.
Cầm 12 triệu đồng thì làm được gì chứ,đủ cho một đứa nằm viện nửa thánglà cùng. Trong khi, những ngôi nhà bên cạnh, họ bán vài trăm triệu, thậm chítiền tỉ. Ấy vậy mà, đã từng có một vị khách nữa đến trả ngôi nhà giữa TP. HảiPhòng của bà 5 triệu đồng. Sao người ta đang tâm thế nhỉ? Nghĩ vậy, bà không bán nữa, mà mẹ conlặng lẽ sống qua ngày, có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo, lủi thủi giữa thành phố phồn hoa này.
Tài sản duy nhất của bà bây giờ là mấy cuốn sổ chứng nhận các con bà bị bệnh tâm thần. Bà bảo, nhờ mấy cuốn sổ ấy mà con bà được nhà nước trợ cấp. Số tiền trợ cấp ấy tuy ít ỏi, nhưng cũng giúp bà vơi bớtgánh lo toan. Tuy vậy, mấy năm nay, thấy lưng mỏi, chân đau, bà biết, bà chẳng còn sống được bao lâu nữa. Khi về với bên kia thế giới, với bà thì coi như trút hết muộn phiền, nhưng bà lo cho các con củamình lắm. Không biết chúng sẽ bấu víu vào đâu khi lơ ngơ trên cõi đời này.
Ngôi nhà đáng giá tiền tỷ bỗng dưng hiu quạnh, bị người đời xa lánh bởi lời đồn mà ám. Những con bà tại sao lại bỗng dưng lần lượt phát điên cũng không ai giải thích được.
Ngôi nhà thì trống vắng, xiêu vẹo, ọp ẹp héo hắt vì 10 người con hóa điên. Tất cả đều được đổlỗi cho một thế lực siêu nhiên đáng sợ là ma ám.