sự kiện chú ruột của cô cuối cùng cũng cưới vợ ở tuổi 38. Gia Hân háo hức cả đêm không ngủ vì sắp được về quê, cố phủ nhận cái ý nghĩ: “Sắp được gặp anh rồi!”. Về đến nơi, người đầu tiên đứng đón cô là anh, với chiếc máy ảnh chuyên dụng trên tay. Trái tim Gia Hân tự dưng thấy ấm áp lên hẳn khi nhìn thấy anh, ánh mắt cô nhìn anh cũng có phần hơi khác, chẳng biết anh có đủ nhạy cảm để nhận ra không.
Ăn hỏi và đám cưới diễn ra trong hai ngày liên tiếp, Minh kiêm luôn nhiếp ảnh. Hôm sang nhà cô dâu, nhìn dáng vẻ cầm máy chuyên tâm và chuyên nghiệp của Minh, Gia Hân bị chấn động mạnh trong lòng. Anh đang cố tình quyến rũ cô, mặc comple đen, đeo kính đen, rõ phong độ, aaaaaaaaaaaaaaaa, bắt đền anh đấy, người đâu mà quá đáng thế!!! Có lẽ không chỉ cô bị mê hoặc bởi dáng vẻ ấy, mà cả họ nhà gái cũng thế. Chẳng thế mà hai ngày liên tục, anh đều được họ nhà trai và họ nhà gái “phóng đại hóa”, giới thiệu nào là “phóng viên nhiếp ảnh tạp chí” rồi lại “nhiếp ảnh gia”; thậm chí còn khen anh giống diễn viên, khiến Gia Hân và Minh cười lăn lộn, chảy cả nước mắt. Thời thơ ấu đột nhiên ùa về. Không biết đã bao lâu rồi, cô mới ngồi bên anh cười thoải mái như thế. Có nên phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp ấy không? Là anh em sẽ mãi mãi là anh em, nhưng đã là người yêu, lỡ chẳng may break-up, chẳng phải sẽ đánh mất thứ tình cảm xây dựng 20 năm mới có này sao?
Sau khi đã chụp hết những khoảnh khắc cần phải chụp, anh rủ cô lén ra bên ngoài chụp ảnh. Trước khi bước vào, Minh đã tia thấy ngôi đền ở trước cửa nhà cô dâu. Anh kéo tay Gia Hân ra sân đền. Đây là lần đầu tiên hai người ở riêng bên nhau kể từ lúc về quê.
Minh không đả động gì đến việc bắt Gia Hân phải trả lời anh, nên cô cũng lớ lờ lơ đi luôn. Có lẽ như thế sẽ tốt hơn, cô thầm nghĩ, không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Minh gọi cô, bảo cô tạo dáng cho anh chụp ảnh.
- Ngồi lên cây kia chụp ảnh nhé!
- Cao lắm, em không trèo được í. Thôi, đứng ở đây được rồi hihi.
Minh không nói gì, yên lặng chụp ảnh. Chụp xong mấy tấm Gia Hân đứng bên cây đại thụ trước cửa đền, dường như anh vẫn muốn chụp thêm với những phông nền khác.
- Trèo lên cây đi Gia Hân.
- Em đi giày cao gót, không giữ được vào thân cây, sợ ngã lắm.
- Để anh bế em lên!
Vừa nói vừa làm, lúc Minh nói dứt lời thì Gia Hân đã thấy mình đang ngồi dựa vào thân cây rồi. Anh bế cô nhanh như chớp, trong khoảnh khắc mắt giao mắt, Gia Hân nhìn thấy tia yêu thương trong ánh mắt anh, hai má cô bỗng nhiên đỏ ửng.
Gia Hân không thích chụp ảnh, nhưng khi người bấm máy là anh, cô có thể tự nhiên tạo đủ mọi tư thế, nụ cười dường như cũng tươi tắn hơn. Lúc chụp xong cảnh trên cây, cô định nhảy xuống, không cần nhờ đến anh, kết quả là trượt chân, suýt thì ngã nhào, may mà có anh đỡ. Mất mặt kinh khủng.
- Yên tâm, không trêu em đâu. Đứng dậy đi haha.
- Cám ơn anh! – Gia Hân đỏ mặt, tự mắng mình trong bụng.
- Không cần khách sáo. Cho em xem ảnh người yêu anh này! – Minh giơ máy ảnh ra trước mặt cô.
- Đâu đâu, cho em xem với, thế mà cứ giấu. – Gia Hân trưng ra bộ mặt háo hức, nhưng ánh mắt chưng hửng và tiếc nuối của cô không qua nổi mắt anh.
- Đây này, xinh chưa?
Ngoài ảnh ăn hỏi, toàn bộ đều là ảnh cô. Ảnh lúc cô ngồi trên bờ tường nhà ông, ảnh cô trên thuyền khi qua sông, ảnh cô ngồi uống nước, ảnh cô ngồi thả hồn nghĩ ngợi, và đống ảnh anh vừa chụp lúc nãy nữa. Gia Hân choáng váng, không biết nói gì hơn.
- Sao, xinh quá phải không, đến mức làm em câm nín ra thế kia. Hiếm khi mới thấy em kiệm lời như thế này đây! Kiểu này là đang thấy tự ti trước người yêu anh phải không?
- Hừ, chả xinh gì cả, nhìn như dở hơi ấy.
- Ơ, vô duyên, không được chê người yêu anh, anh đánh cho bây giờ!
- Cô gái này không xinh bằng chị người yêu cũ của anh mà. Chị nào cũng xinh lung linh, lại hiện đại nữa, có chị còn là Hoa hậu Sinh viên tại Pháp nữa. Cô gái này thì làm sao sánh với anh được?
- Chọn người yêu chứ có phải chọn hoa hậu đâu. Trong mắt anh thì cô gái này là xinh nhất, đáng yêu nhất! – Minh vừa nói, vừa lấy ngón tay cái xoa xoa tấm hình trên máy ảnh. – Mà hóa ra em để ý đến quá khứ của anh, anh vui lắm!!
- Đừng có làm ra vẻ nghiêm túc, si tình như thế nữa, mất phong độ quá đi! Thế này thì đi lừa con gái kiểu gì hả Minh?
- Lừa mỗi một cô mà mãi không xong đây này. Anh rất muốn hỏi cô gái này có đồng ý làm người yêu anh không, nhưng anh sợ cô ấy giận, không dám hỏi.
- Thế em hỏi cho nhé.
- Ừ, hỏi đi em.
Gia Hân làm ra vẻ đang bắt sóng tín hiệu, vài phút sau cô hớn hở trả lời:
- Cô ấy bảo cô ấy chưa xác định được tình cảm của mình một cách chắc chắn đâu. Cô ấy đang phân vân xem nếu cô ấy nhận lời anh, liệu có phải là ngộ nhận không, vì cô ấy háo sắc lắm, mà ai bảo anh đẹp trai quá cơ! Còn nữa, cô ấy nói là cô ấy đồng ý cho hai người một cơ hội, để cô ấy cố gắng một lần xem sao.
- Nếu như cần phải cố gắng, thì em bảo với cô gái trong ảnh là anh có thể chờ, cứ suy nghĩ kỹ vào. Đừng nhận lời chỉ vì cô ấy không muốn làm anh bị tổn thương.
- Nhưng cô ấy bảo hình như cô ấy cũng thích anh rồi. Nền tảng vững vàng, cảm giác cũng đã xuất hiện. Mẹ cô ấy bảo cô ấy phải nắm bắt thời cơ.
- Mẹ cô ấy cũng biết rồi sao? Liệu anh có bị xử lý không đây? – Minh nở nụ cười hiền, giang tay chuẩn bị ôm Gia Hân vào lòng.
- Không sao đâu. Bố mẹ cô ấy chúc phúc cho cô ấy, tin tưởng anh ấy rất nhiều.
Đến lúc này thì Minh không kìm nổi nữa, ôm lấy Gia Hân thật chặt trong vòng tay mình, cúi xuống thơm nhẹ vào trán cô.
- Lần này rút kinh nghiệm, không hôn em nữa, không lại ăn tát, hỏng xừ khuôn mặt đẹp trai, keke – Minh cười rất dáng Sở Khanh – Này, đã nhận lời làm người yêu anh rồi đấy nhé, cấm r