Hồi ức… Năm 1994, chúng mình cùng bước vào năm đầu tiên của thời học sinh.
Em nhớ hình như mình đã nấp sau cây xà cừ mãi cho tới khi cô chủ nhiệm dắt em vào lớp. Em bỡ ngỡ trước những khuôn mặt mới lạ nhưng cũng có những dáng người thân quen.
Và anh, lạ lẫm, xinh xắn, đẹp đẽvới cái miệng lúc nào cũng mỉm cười khiến em không thể không ngắm nhìn. Thế nhưng những ngày học cùng nhau ấy em chỉ dám đứng từ xa nhìn anh, thậm chí khi chơi đùa em cũng chẳng dám chơi gần. Em nghịch ngợm nhưng với anh em nhút nhát vô cùng. Em không dám chắc thứ tình cảm ấy là gì, chỉ biết khe khẽ liếc qua những dãy bàn và chờ đợi hàng ngày được tới lớp cùng anh.
( Bạn đang đọc truyện tại wWw.DiDong.CF – Đăng bởi StarLoveLC – Chúc bạn có những giây phút thư giãn)
Học hết lớp 4, anh chuyển trường và rồi gia đình anh chuyển hẳn ra Hà Nội. Ngày đó với em Hà Nội sao xa thế chứ không phải gần một tiếng đi xe máy như bây giờ em vẫn đi. Biết được tin ấy, em tự thấy mình hụt hẫng vô cùng và hình như em đã mất nhiều hơn một tuần để khóc, mặc dù không hiểu lý do gì khiến mình rơi nước mắt, chỉ biết khóc, âm thầm và lặng lẽ đi qua những tháng ngày ngồi trên lớp không có anh. Và em biết rằng anh cũng không bao giờ nghĩ rằng em quý mến anh nhiều như thế.
Em, mỗi khi buồn lại nghĩ đến anh, như một niềm tin ở phía trước và động lực cho em phấn đấu. Em tập cho mình không bị nói ngọng, cố gắng học hành chăm chỉ hơn để có thể đi tìm. Vì em nghĩ, chỉ khi em đỗ đại học em mới có thể tự tin đi tìm anh, đứng trước mặt anh và nói lời yêu anh. Hồi đấy em ngây ngô nhỉ!
Tốt nghiệp cấp ba loại khá và đậu vào đại học nhưng cùng lúc đó gia đình và bản thân em lại trải qua những biến cố lớn. Nó ảnh hưởng quá nhiều tới con nhóc là em. Sự ảnh hưởng ấy đã khiến em do dự trước ý định tìm kiếm hình ảnh quen thuộc những ngày thơ ấu. Và rồi, em quyết định xa anh, xa mãi mãi nhưng vẫn nuôi hi vọng, một hi vọng mong manh nếu ngày nào đó có thể gặp anh, dù khi đó em và anh đã là những ông lão bà lão. Và em cũng không chắc rằng nếu có sớm tìm được anh thì anh cũng yêu em như em đã, đang và vẫn yêu anh.
Biết bao lần đạp xe lang thang trên từng con phố của Hà Nội, em thầm mong thấy dáng ai đó quen quen, một giọng nói thoảng trong gió, hay nụ cười thoáng qua khi đứng chờ đèn xanh. Em đã mong lắm…
Em yêu. Yêu như chưa bao giờ được yêu và cố gắng bù đắp cho người ấy vì nghĩ mình có lỗi khi mang trong mình hình ảnh của anh, để rồi sau hai năm cái em nhận được là sự phản bội. Em ra đi, nhẹ nhàng nhưng đau đớn. Hai năm sau, em tốt nghiệp với tấm bằng khá trên tay và đi tìm việc. Em lại yêu, cố gắng thử tin vào nó một lần, chỉ một lần nữa thôi nhưng không hiểu là do em hay do số mệnh, thêm một lần em thấy mình tan vỡ. Em không đau đớn như lần đầu nhưng không phải không xót xa. Những chiều lang thang Hồ Tây, em lại nhớ về anh. Nhớ giọng nói, nhớ tiếng cười… Và em, quyết tìm anh bằng được.
Gặp lại…
Lang thang Facebook vào một ngày trời Hà Nội đã vào thu.