ông rời khung hình vẫn còn hiện hữu. Khuôn mặt của Duyên trong khung hình rất hiền lành và không biểu lộ ý gì như muốn làm hại chúng tôi. Cho dù là vậy, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi đến nỗi không thể dằn được kêu lên. Tôi hét to lên để dì tôi có thể nghe thấy. Nhưng tuyệt nhiên, trong nhà từ trên lầu xuống dưới vẫn hoàn toàn im vắng. Từ dưới lầu không có ai chạy lên chỗ phòng của chúng tôi. Bích thấy tôi sợ hãi quá, chàng quơ tay kéo kín mép chăn phủ kín qua đầu cho tôi, đồng thời chàng ôm chặt lấy tôi cho tôi bớt sợ hãi.
Khung hình của Duyên bỗng đột nhiên mờ nhạt dần, giống như khi nó đã hiện ra, tất cả chìm biến đi đâu mất và không khí trong căn phòng ngủ cũng trở lại ấm cúng như lúc thường. Chúng tôi nằm đó một hồi lâu mà chẳng ai thốt với ai nửa lời cho đến khi chúng tôi thiếp vào trong giấc ngủ đầy mộng mị. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ của giấc ngủ kéo đến nhanh chóng bất ngờ, tôi lại thấy, tôi không còn ở trong căn phòng của nhà dì Oanh với chồng tôi nữa, mà tôi đang nằm ở một chốn nào đó mà tôi không cảm thấy gì là lạ lẫm, nhưng nhìn kỹ chung quanh, tôi cũng chẳng nhận ra được sự vật gì quen thuộc, nhưng chắc chắn không phải tôi đang nằm bên cạnh chồng trong căn phòng ngủ của nhà dì Oanh ở Ðà Lạt.
Tôi nhìn thấy tỏ tường hình ảnh của Duyên như trước đây tôi đã chạm mặt. Bất chợt, Duyên thản nhiên bước qua người tôi. Nàng cầm một vật gì đó ở trên tay giống như một cái bì thư và tiến ra phía bên ngoài cửa ra vào như cố ý bỏ lá thư ở ngoài đó để đợi người lấy thư đến lấy đi. Tôi nghe thấy tiếng nói của Duyên văng vẳng thoảng trong không khí:
- Không khéo anh ấy lại trách cứ là mình không chịu báo hung tin...
Tôi chẳng hiểu Duyên đang nói điều đó với ai, trong khi tôi ú ớ muốn bắt chuyện với nàng để bày tỏ tình thân thiện hay ít ra cũng cố hỏi Duyên xem tôi đang ở nơi nào hoặc có vài lời thăm hỏi. Nhưng tôi không thể nào nói lên được thành lời. Chắc hẳn, sự kiện này chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nhưng đến sáng hôm sau, hai vợ chồng chúng tôi tỉnh giấc thật sớm, vào lúc trời ngoài kia còn dầy đặc sương mù. Tôi cảm thấy hoàn toàn khỏe mạnh và tỉnh táo lạ thường bên tách cà phê đậm đà do chính dì Oanh đã pha sẵn còn đang nghi ngút khói. Bích, chồng của tôi với khuôn mặt rạng rỡ vui tươi đang hân hoan thả những hơi thuốc lá của buổi đầu ngày.
Ðến xế trưa, thừa lúc cả nhà đi vắng, kể cả anh Bích, chồng của tôi, cũng có chút việc phải đi ra ngoài thị xã mua sắm ít đồ dùng, tôi đem chuyện thấy khung hình hiện ra đêm qua ra kể với dì Oanh. Nghe chuyện xong, dì như có điều gì khác lạ, dì bảo tôi đợi một chút, rồi quày quả đi vào phòng riêng, dì trở ra với một tấm ảnh nhỏ trên tay. Tấm hình đó đúng là tấm ảnh của Duyên, đúng là khuôn mặt buồn vời vợi mà Duyên đã hiện ra trên tường nhìn hai vợ chồng tôi bằng tia mắt hiền lành với nụ cười buồn da diết. Dì Oanh nói nhỏ vào tai tôi:
- Con bé này tên Duyên. Nó cũng là cháu họ của dì, còn Bích, chồng của cháu bây giờ vốn là cháu trai của chú Phúc, tên người chồng của dì đã khuất núi. Ngày trước, cách đây ít lâu, Bích cũng lên đây thăm dì và tình cờ gặp Duyên trong một buổi tiệc tất niên. Hai người họ có quen biết nhau, nhưng Bích không có chút tình ý gì với Duyên cả. Trái lại, dì nhận thấy Duyên đã có cảm tình sâu đậm với Bích. Dì biết Bích ra vẻ dửng dưng...
Nói chuyện đến đây, đúng vào lúc đó có người đưa thư ngừng xe lại trước sân nhà. Ông ta trao cho dì Oanh một xấp thư mới gởi tới. Dì Oanh đứng dậy đón lấy mớ thư. Dì vừa đi vừa lật lật từng lá thư xem của những ai đã gởi. Bỗng dì bặm lấy môi, nhìn tôi trợn tròn đôi mắt:
- Duyên nó đã qua đời thật rồi Phượng ạ! Ðây là điện tín từ Sài Gòn vừa mới gởi lên. Cháu xem này.
Tôi đưa tay đỡ lấy điện tín từ bàn tay run rẩy của dì Oanh. Cái chết đột ngột của Duyên đã khiến dì Oanh thật sự xúc động bàng hoàng. Chồng tôi, ngay phút đó cũng đã về tới, chàng thong thả bước vào nhà, và tỏ ra hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy thần sắc của dì Oanh có hơi khác lạ, trong khi trên tay của tôi còn đang cầm tờ điện tín. Tôi trao ngay tờ giấy điện tín cho Bích. Chàng đọc xong, bất giác buông tiếng thở dài:
- Cô ta chết rồi Phượng ạ! Nhưng chết trong hoàn cảnh nào thì tờ điện tín này không thấy nói.
Chúng tôi hốt hoảng cùng nhớ lại hình ảnh của Duyên chiều tối hôm qua trong căn phòng ngủ ở trên lầu. Không hiểu Duyên bị chết bởi nguyên do nào, vào lúc nào mà vong linh của nàng hiển linh như vậy. Duyên còn cẩn thận hiện về báo riêng cho tôi biết trong giấc ngủ chập chờn, sẽ có người gởi bức điện tín lên thông báo cho cả hai vợ chồng chúng tôi được biết để mà đón nhận.
Tôi với chồng tôi quyết định chấm dứt tuần trăng mật sớm hơn dự định. Chúng tôi vội vàng từ giã dì Oanh với ý định trở về Sài Gòn cho kịp ngày chôn táng của Duyên. Nhưng khi về đến nơi thì mọi chuyện chôn cất ma chay cho Duyên cũng đã xong xuôi cả rồi. Vợ chồng chúng tôi chỉ còn có thể đưa nhau tới nấm mộ còn xanh cỏ của Duyên để thắp cho nàng một nén hương tưởng niệm rồi sau đó, chúng tôi lại bị cuốn hút vào những công việc bận rộn hằng ngày...
Một thời gian sau đó, thỉnh thoảng vợ chồng tôi vẫn giữ mối dây liên lạc với gia đình của Duyên bằng cách lâu lâu hai chúng tôi cùng đưa nhau đến thăm viếng bà mẹ già của Duyên nơi căn nhà cũ tọa lạc ở khu ngoại ô Gò Vấp, gần tổng y viện Cộng Hòa. Căn nhà giờ đây nhuốm vẻ tiêu điều hơn cả lúc Duyên còn sống. Cảnh nhà đơn chiếc với thân mẫu và cậu em trai khoảng mười mấy tuổi của nàng. Ðời sống thường nhật của bà cụ vốn đã thu gọn lại, khép kín từ lúc chồng bà qua đời, giờ đây lại càng khép kín hơn nữa. Nhìn bà cụ với cảnh nhà đơn chiếc, lòng tôi càng thêm thấy áy náy và chợt nảy ra ý định mời bà cụ đến nhà của tôi để cho hai bà cụ gì có cơ hội thay đổi không khí sinh hoạt, gặp nhau chuyện vãn cho vui. Tôi đem chuyện này ra nói với Bích, anh tán đồng ngay. Anh Bích nói:
- Chúng mình chở bà mẹ của Duyên đến nhà mẹ em là được rồi, phải không?
Nghĩ xong là làm, chúng tôi đến thăm mẹ Duyên, nói với cụ rằng chính thân mẫu của tôi, cũng cần có người bầu bạn chuyện vãn cho vui nhà. Nhưng bà mẹ của Duyên đã mấy lần từ chối, viện cớ cụ đã già và sức khỏe không cho phép bà di chuyển đó đây nhiều. Sau cùng vì tôi năn nỉ mãi, bà cụ nhận lời để cho chúng tôi gọi một chiếc xe taxi chở cụ xuống nhà để chuyện vãn với mẹ tôi.
Có một điều khác lạ là nhà tôi có nuôi một con chó mực vạm vỡ nhưng nó lại rất hiền lành dễ thương. Không hiểu vì sao vừa thấy chiếc taxi chở mẹ của Duyên ngừng lại trước cửa nhà, con mực đã cụp đuôi lủi mất cho đến xế chiều, khi bà mẹ của Duyên đã ra về, con mực mới xuất hiện trở lại, nó rên lên ư ử và cứ chúi mũi mò mẫm đánh hơi khắp nhà.
Ít lâu sau, như để trả lễ, bà mẹ của Duyên ngỏ ý cũng muốn mời mẹ của tôi đến nhà chơi. Mẹ tôi có tâm tính vốn rất tươi vui và dễ tính, cụ nhận lời ngay:
- Phải đó con! Chúng ta cũng nên thỉnh thoảng ghé đến thăm để bà cụ được vui. Ðời sống của bà cụ xem ra, kể từ ngày đột nhiên mất đi đứa con gái yêu quý vì cô ta tự vận bởi thất tình, bà cụ trở nên trầm mặc, cảnh nhà tẻ lạnh quá...
Tôi ở nán lại với mẹ tôi trò chuyện với bà cụ mẹ của người đã khuất trong căn nhà giờ đây rất hoang tàn lạnh lẽo. Chúng tôi cảm thấy rờn rợn ngay giữa ban ngày, nhưng không biết đích xác là tại sao cả hai mẹ con lại cùng mang chung một cảm giác. Chúng tôi muốn sặc lên khi tấm thảm lau chân đã củ kỹ để trước ngưỡng cửa ra vào bỗng nhiên tung lên y như có một bàn tay nào đó tự cầm lên giũ giũ thật mạnh khiến bụi đất bám đầy ở đó tung bay lên khắp cả nhà, bụi bậm bay ngang cả nơi chúng tôi đang ngồi. Bà cụ thì dường như